XtGem Forum catalog
ChatTruyệnAndroid
Like Fanpage GiaiTriVL.Tk để cập nhật thông tin mới nhất về wap
> >

↓↓ Chẳng cơn mưa nào mãi mãi

Đăng bởi: Đức Hiếu [Ad]
Chuyên mục: Truyện Ngắn
Lượt xem:
Tặng cho cô gái mang tên Sơn Miêu và chàng trai JV.

Sài Gòn tháng sáu với những cơn mưa về chiều, không rã rít kéo dài nhưng không quá nặng hạt, mưa Sài Gòn không chóng vánh nhưng cũng không kéo dài hằng giờ đồng hồ. Nhưng mưa ở đây bất chợt lắm, cứ như được ngăn chặn bởi cái vách ngăn mây sốp trắng tinh, rồi ai đó lỡ tay làm rách, mưa đổ ào xuống, và nhanh chóng được vá lại, mưa tạnh, mây tan, nắng tràn về mất hết dấu vết, rồi lại chang chang. Cái nắng đổ lữa như được xoa dịu đi phần nào bởi những cơn mưa đặc trưng Sài Gòn như thế, vì vậy dù không thích mưa lắm nhưng Hoàng Vinh lại không hề thấy chút bất tiện nào với những cơn mưa bất chợt này, dù sao chiều hôm nay cũng rảnh, nên có quên áo mưa thì anh cũng bình thản núp vào mái hiên bên đường đợi mưa tạnh. Lâu lắm rồi không có thời gian để thảnh thơi như vậy, việc gì phải để những cau có phá nát sự dể chịu hiếm có này chứ.

Chợt cô gái bên cạnh lên tiếng:

“Anh có thấy nước từ trên trời rơi xuống là một điều đặc biệt và thật kỳ diệu không?”

Cô gái dương đôi mắt nhìn anh, tay đang hứng những giọt nước từ mái hiên rơi xuống. Đôi mắt cô màu nâu, không sâu nhưng có cái gì cứ xoáy vào anh, để đến tận sau này anh cũng không thể nào quên được. Nhưng câu hỏi đó thì… có ngớ ngẫn quá không? Rồi cô quay lại cười với anh, dường như cô cũng đang thấy mình thật ngớ ngẫn, nhưng dù có bao nhiêu nắng thì nụ cười cũng không bị khuất lấp. Đúng, cô ấy có nụ cười nắng và đôi mắt của mưa. Đó là giây phút anh biết có một Minh Ngọc trên đời.

“Cô thấy vậy thật sao?”

“Anh không thấy kỳ lạ sao? Tự nhiên có rất nhiều nước trên Trời.”

“Thì do…”

“Đừng nói với tôi là do cái vòng tuần hoàn của hơi nước nhé!” Minh Ngọc chen ngang.Tiếng cười của cô khúc khích trong mưa. Anh cũng cười.

Rồi câu chuyện cứ kéo dài ra, dài như chặng đường của những giọt nước kia đã đi để có thể rơi xuống ngày hôm nay, ngày anh gặp Minh Ngọc. Anh thầm mong thời gian dừng lại, đông đặc mọi khoảnh khắc như cô gái xa lạ này đang đông đặc trái tim anh. Bỗng có tiếng sấm, cả hai giật mình, rồi ánh mắt họ chạm nhau, rồi cùng mĩm cười. Lúc đó, anh đã rất muốn nói với cô “ Này em, từ gây phút này anh đã biết em là của anh đấy.”

Mưa tạnh đột ngột, dòng người lại hối hả xuôi ngược trên đường, Sài Gòn lại mang cái vẻ tấp nập, xô bồ như nó vốn có, mọi người như bừng tỉnh sau giây phút thời gian bị chậm lại, mọi thứ sáng sủa như được gột rữa sạch sẽ lớp bụi bẩn sau những ngày nóng nảy. Anh thấy tâm hồn anh cũng được gột rữa, mọi thứ trở nên tươi sáng, niềm vui len lõi vào mọi ngóc ngách của buổi chiều hôm đó. Rồi Minh Ngọc cũng vội đi, không quên để lại anh một nụ cười đầy nắng và những thơ thẩn không thể giải thích nổi.

Minh Ngọc bước vào cuộc đời anh như thế, có cả nắng và có cả mưa. Thật may mắn khi anh và cô lại vô tình gặp nhau trong sinh nhật của một người bạn, thì ra anh và cô học cùng trường, Ngọc là sinh viên năm nhất. Cô gái dáng người mảnh khảnh, với quần jean ôm, áo pull, giày thể thao và cái áo khoát jean oversize to đùng đã làm anh hạnh phúc đến phát khóc khi chấp nhận lời tỏ tình của anh. Minh Ngọc sôi nổi, sống động, cô bước vào cuộc sống của anh, tô đủ loại sắc màu, có lúc là màu xanh của hi vọng, màu hồng của hạnh phúc, có khi màu đỏ của hờn ghen, màu xám của giận dỗi, có khi là màu nâu của đồng cảm. Dù là sinh viên năm ba, đủ năng động và đủ tự tin, nhưng anh luôn cảm thấy buồn tẻ. Với việc đến trường, làm nhạc công guitar một tuần ba buổi ở một quán cà phê khá xinh xắn, thì bây giờ đây cuộc sống của anh bận rộn hơn, nhiều niềm vui hơn. Cô có nhiều thứ quá đối lập trong cùng một cơ thể, dịu dàng nhưng sôi nổi, trẻ con nhưng sâu sắc, hòa đồng nhưng lạnh lùng, ngoan ngoãn nhưng ương bướng, buồn vui cũng khó đoán, tính cách cũng khó đoán, suy nghĩ cũng khó đoán. Có cô bên cạnh, những mỏi mệt như chưa từng tồn tại với anh, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt bầu bỉnh, đôi mắt nâu buồn, nụ cười tươi rói mà bao nhiêu mệt nhọc vơi tan, khó khăn mấy anh sẽ vượt qua. Bên cô là những chuỗi ngày luôn đầy những mới mẻ với anh, nhưng không hiểu sao bên cạnh cảm giác bình an luôn vương vất đâu đấy một cảm giác gì đó cứ mơ hồ, lờ mờ xuất hiện. Anh luôn cảm giác thấy chỉ cần lơi lõng cánh tay, là cô có thể vụt mất ngay lập tức mà sẽ chẳng thể nào anh tìm thấy cô nữa....
123Tiếp >
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Thằng bạn thân của con bạn tên Chi
» Cuộc hẹn ở Massena và những bông hồng Pháp
» Thấy gì trong gió
» Mùa nắng tắt
» Trạm dừng của những giấc mơ
123456»
Game đang HOT
[ ↑ ] Trên cùng
DMCA.com Protection Status