Cuộc hẹn ở Massena và những bông hồng Pháp
Đăng bởi: Đức Hiếu [Ad]Chuyên mục: Truyện Ngắn
Lượt xem:
Phong.
Quá bất ngờ, Diệp không tin nổi vào mắt mình, toàn thân cứng đờ. Người đang đứng trước mặt. Người đã khiến nó đau khổ nhường nào, nó đã từng khóc cạn nước mắt trong đêm vì ngủ thành ba bốn giấc thì cơn mê man nào cũng có anh, đã mất hai năm ở Pháp vật lộn với quá khứ để học cách quên đi anh, để vượt qua..
Vậy mà giờ đây, Phong, vẫn dáng hình bụi bặm ấy, đang đứng ngay trước mặt nó, đôi mắt anh đỏ quạch. Khoé miệng run run. Dường như anh còn xúc động hơn cả nó.
- Em..
- Chào anh, lâu không gặp, nhìn anh gầy đi đấy.
- Diệp, sao em lại ở đây? Em sang đây từ bao giờ?
- Từ khi tôi học được cách một mình chịu đựng những điều xảy ra không lí do.
- Anh xin lỗi. Là tại anh ích kỉ. Hai năm qua, anh…rất nhớ em.
…
Từ bên kia đường, Mike đứng sững, trên tay vẫn cầm 2 hộp kem cacao toả hơi lạnh tê tái, nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt. Chết lặng.
…
Ngày thứ 741.
Đạp xe đến chỗ hẹn với Phong, Diệp lo lắng đến mức không biết rằng đôi bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ. Một tuần nay, nó mất liên lạc được với Mike. Vắng mặt trên lớp, số điện thoại không liên lạc được, Twitter trống không, tìm đến nhà thì bạn cùng nhà báo rằng Mike đã chuyển đi. Diệp không hiểu lí do tại sao, một tuần qua nó đã gần như phát điên. Lục tung cả thành phố những nơi Mike hay đến, nó đều chỉ nhận được sự thất vọng. Nó không tin rằng Mike lại bỏ nó mà đi không một lời như vậy, ít ra, hai năm qua chẳng nhẽ, chẳng nhẽ một chữ bạn thân Mike cũng không dành cho nó?. Vậy mà nó đã từng mơ tưởng đến thứ tình cảm trên cả tình bạn, vậy đấy.
Ngày hôm đó gặp lại Phong trên phố, anh xơ xác và ủ rũ. Anh xin được tha thứ, anh nói rằng ngày đó anh nói lời chia tay không một lí do, là vì nếu Diệp biết được anh sẽ đi Pháp du học, anh sợ Diệp sẽ không thể chờ anh, anh sẽ không thể dứt khoát để quyết định ra đi. Và anh không biết rằng, Diệp đã từng đau khổ như thế nào, trái tim nó đã từng đau đớn, từng tím tái, rồi cuối cùng tưởng như nguội lạnh với những suy nghĩ về anh. Nó vẫn cố cười với anh, nụ cười chủ định để cho anh thấy nó vẫn khoẻ và rất ổn khi anh hao mòn và luỵ lạc như thế. Và anh cũng không biết rằng, sự trở lại của anh, khiến tất cả những cơn bão lòng, những đêm nhớ anh đến cồn cào nó đã từng nén lại một góc suốt hai năm qua, giờ đây cứ thế trào ra. Diệp vẫn ngỡ, Mike đã kéo nó thoát ra khỏi được quá khứ, hoá ra không hề. Đến giờ gặp lại, nó thấy mình vẫn thổn thức như những ngày đầu anh vừa bỏ đi. Vì, dù không muốn thừa nhận nhưng.. nó vẫn nhớ anh. Không sao quên được anh, nhưng những câu nói của nó, từng câu nhả ra đắng ngắt và lãnh cảm.. Dường như anh cũng nhớ nó rất nhiều, Diệp không thể tin được có ngày này, Phong … đang cầu xin tình cảm của nó. Rồi nó quay sang bên kia đường, Mike đang đứng sững đó…nhìn nó và Phong, Phong hướng mắt theo hướng nhìn của nó, anh chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt như chết lặng.
Ngày hôm nay, anh hẹn gặp Diệp tại Massena. “Anh muốn gặp em nói chuyện.”
Bước vào Massena, nó đã thấy anh ngồi ở góc trong cùng bên cạnh cửa sổ-vị trí mà Mike vẫn thường chống tay ngồi ngắm đường phố Nice, đợi những giọt Piano chầm chậm rơi xuống từ chiếc Piano đã cũ kỹ và đợi nó vào mỗi buổi chiều ngập nắng. Nó đang rất lo cho Mike. Nhìn thấy Phong, Diệp càng nhớ Mike hơn bao giờ hết… Bỗng, Cadencia-Chị nhân viên trong quán đã quen mặt Diệp, gọi lại. Bằng cái nhìn e ngại, Cadencia n