Polly po-cket
ChatTruyệnAndroid
Like Fanpage GiaiTriVL.Tk để cập nhật thông tin mới nhất về wap
> >

↓↓ Như tiếng dương cầm

Đăng bởi: Đức Hiếu [Ad]
Chuyên mục: Truyện Ngắn
Lượt xem:


***

Dương Cầm bị câm bẩm sinh. Cổ họng chỉ phát ra tiếng ú ớ, môi chỉ mấp máy nói “a a”. Tôi không biết phải làm thế nào cho em gọi tôi được một tiếng. Năn nỉ mẹ tìm thầy thuốc chữa bệnh cho em thế nào cũng không được. Tôi thương em vô cùng. Thương mẹ ngày càng hốc hác sau những trận đòn của bố. Mẹ vẫn cam chịu và nhẫn nhục. Dì Mai A thúc mẹ li dị. Mẹ chỉ cười xòa: “Lấy anh lúc anh khỏe mạnh, giờ bệnh tật thế, nỡ lòng bỏ sao được”. Dì tôi vẫn bực tức trút giận lên đầu tôi: “Mẹ mày chỉ đạo đức dởm.”

Khi Dương Cầm biết đi và chạy vững, tôi nhận ra mắt em có vấn đề gì đó về màu sắc. Em chỉ mặc màu trắng, nhất quyết không xỏ tay vào những chiếc váy màu khác. Bao nhiêu váy màu hồng, màu xanh mẹ mua cho em dì phải mang về cho bé Bíp. Bác sĩ cũng chẳng giải thích được. Có lần tôi bắt gặp ông lắc đầu bảo mẹ tôi: “Khổ, sinh ra toàn những đứa con không bình thường”. Tôi chẳng thấy buồn bã gì, thấy em mặc màu trắng rất đẹp.

Tôi là người đầu tiên nhận ra Dương Cầm có năng khiếu piano khi em ngồi nghịch đàn của tôi. Em rất nhạy cảm với những nốt nhạc, bàn tay nhỏ nhắn lướt rất nhanh trên phím đàn. Tôi dạy em nhận biết nốt, dạy em những hợp âm đơn giản,để em có thể chơi đệm cho tôi những bản hòa tấu với Violin. Tôi nhanh chóng tìm lại được sự ấm áp trong lòng. Mắt em long lanh và đôi môi chúm chím mỗi khi tôi đặp tay vào 2 má, thơm em nhẹ nhàng và khen em đàn hay lắm. Mỗi lần như thế,
tôi đều thủ thỉ: “Dương Cầm ơi, đến khi nào em được 7 tuổi?”

Mẹ nhắc tôi Dương Cầm hay mộng du. Mẹ vẫn thường nghe thấy tiếng piano ban đêm. Tôi lắc đầu và thấy lạ. Bởi vì ban đêm tôi không hề rời em nửa bước. Đến một đêm tôi giật mình vì tiếng đập cửa rầm rầm. Tôi quay sang bên cạnh và hoảng hốt không thấy em đâu. Tôi chạy sang phía phòng anh và thấy bố đang phá cửa. Trong phòng tiếng piano vọng ra rõ ràng, đâm thẳng vào tai tôi. Tôi nhìn mẹ, tự hỏi: “Sao Dương Cầm có chìa khóa phòng anh?”. Bố đập cửa nát bét, Dương Cầm ngồi im, nhìn ra không chút sợ hãi. Bố tôi lại hỏi: “Con tao đâu?”. Tôi sợ hãi, nước mắt nhạt nhòa, tim đau thắt. Dương Cầm vẫn ngồi, tay buông thõng trên phím đàn nhìn bố tôi. Bố tôi lao vào. Mẹ và tôi hét lên. Nhưng Dương Cầm vẫn ngồi im. Bố tôi cầm búa đập tan từng mảng cây đàn piano của anh. Tôi quỳ gục xuống góc phòng đau đớn van xin. Em tôi lặng lẽ đứng dậy bỏ đi, chiếc váy trắng mỏng manh bay nhẹ sau mỗi bước chân.

Dỗ Dương Cầm ngủ say. Tôi sang phòng anh dọn dẹp. Bố đập tan cả cửa sổ, kính vương vãi khắp
nơi. Tôi vừa quét dọn vừa khóc. Tôi mong em tôi mau được 7 tuổi biết bao. “Anh ơi, sao em khổ thế này”. Nước mắt tôi mặn chát. Những giọt nước mắt của từng đêm sợ hãi, những giọt nước mắt nín nhịn kìm lòng qua những nỗi đau, ngực tôi rung lên từng hồi nức nở. Tôi nghe rõ giọng bố từng câu: “Con tao đâu?”. Tôi chưa kịp ngoảnh lại, những va đập làm tôi ngất đi. Cảm giác da thịt bị kéo lê trên đống thủy tinh cũng không đau bằng câu nói: “Trả con cho tao”. Tôi ngập ngụa giữa máu và nước mắt. Dương Cầm chạy vụt qua, tôi gọi em mãi kh
< Trước123
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Thằng bạn thân của con bạn tên Chi
» Cuộc hẹn ở Massena và những bông hồng Pháp
» Thấy gì trong gió
» Mùa nắng tắt
» Trạm dừng của những giấc mơ
123456»
Game đang HOT
[ ↑ ] Trên cùng
DMCA.com Protection Status