Polaroid
ChatTruyệnAndroid
Like Fanpage GiaiTriVL.Tk để cập nhật thông tin mới nhất về wap
> >

↓↓ Trạm dừng của những giấc mơ

Đăng bởi: Đức Hiếu [Ad]
Chuyên mục: Truyện Ngắn
Lượt xem:


“Cũng tại tôi lại không để ý …”

“Không được, chị lên đi, em chở chị đi mua thuốc sát trùng!”

Quân ấn An lên ghế sau cái xe đạp xanh của cậu ta và nhấn bàn đạp. Chỗ họ đứng ở lưng chừng con dốc nhỏ. Gió cười khanh khách bên tai An, khiến lòng nó tràn đầy vị ngọt nhè nhẹ. Nó níu khẽ lưng áo Quân, thực sự chỉ muốn vòng tay ôm cậu ấy từ phía sau. Nhưng nó biết mình không thể. Lúc trước không đủ can đảm, nên không thể. Bây giờ cũng không thể vì quá xa lạ.

Vì với một đứa trẻ đang lớn, có rất nhiều điều là không thể.

***

Họ dừng trước một ghế đá trong công viên. An buồn cười nhìn cậu nhóc lóng ngóng sát trùng vết thương cho mình. Nó ho khan để át tiếng cười:

“Cậu không đi học à?”

“Em cúp” – Quân đóng nắp lọ thuốc đỏ – “ Cũng không muốn đi học!”

An nhớ lại khoảng thời gian Quân cúp học liên tục gần thi Đại Học. Cậu ấy luôn tìm cách lảng tránh mỗi khi đám bạn thân hỏi lí do. An luôn nghĩ ắt hẳn cậu ấy phải có chuyện gì đó.

“Tại sao?” – An buột miệng hỏi.

“Chị có bao giờ muốn phá nát mọi thứ đang có không?” – Quân nói sau một hồi lâu im lặng – “Chị có bao giờ thấy trái tim bức bối như phát điên? Hoặc thấy bản thân lạc lõng giữa những người quen thuộc? Chị có bao giờ thấy ghê tởm bản thân vì đeo mặt nạ giả dối sống chỉ để vừa lòng người khác? Chị có bao giờ sống mà cảm thấy bản thân như đã chết?”

“Rất nhiều lần!” – An chăm chú nhìn Quân, cảm giác được đáy mắt mình phản chiếu trong đôi mắt nâu của cậu.

“Em chán ghét cuộc sống đó!” – Quân thở dài mệt mỏi – “Em muốn sống thực với ước mơ của mình. Em không muốn học ngành bố mẹ muốn! Nhưng ước muốn của em chỉ mang lại những trận cãi vã trong gia đình”

An ngả người bần thần nhìn bầu trời trong trên đầu. Kể cả khi khép mi, An vẫn cảm thấy ánh sáng của mặt trời lấn đi màu đen u ám của đôi mắt nhắm chặt. An khẽ cười. Hình như nó cũng có một thời như Quân lúc này, băn khoăn giữa những lựa chọn bước vào đời mà không có một lời chỉ dẫn. Tuổi trẻ của nó cũng quay cuồng với những suy nghĩ ích kỉ, giằng co với nhận thức ban đầu về trách nhiệm gia đình, và khao khát chứng minh bản thân không phải con số không tròn trĩnh. Ở tuổi mười tám, người ta không biết giữa trắng và đen có vô vàn màu sắc khác. Chỉ cần đổi góc nhìn, những thứ phức tạp sẽ trở nên vô cùng đơn giản.

“Cậu nghĩ đeo mặt nạ để sống đáng xấu hổ?”

An hỏi. Quân gật đầu không do dự.

“Tôi lại nghĩ khác. Nếu như đeo mặt nạ giúp những người yêu thương cậu không bị tổn thương, điều đó chẳng có gì là sai trái”

An quay sang nhìn Quân. Thoáng nghiêng đầu, nó đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu bạn:

“Hơn nữa, sau này cậu sẽ hiểu, có những việc vốn không có đúng sai. Chỉ cần cậu thay đổi hướng nhìn, sai có thể thành đúng, và điều quan trọng hóa ra lại chẳng có nghĩa lí gì!”

“Có một tác giả viết sách, hắn bảo hai lăm con người ta mới bắt đầu từ bỏ công việc nhàm chán để theo đuổi đam mê. Cậu vẫn chưa hai lăm, nên cậu vẫn còn rất nhiều thời gian …”

“Như vậy …” – Quân bỗng ngập ngừng. An biết cảm giác đó, khi mọi thứ mình tin tưởng trong một thời gian dài bỗng nhiên sụp đổ – “Chị không bao giờ ước được làm lại điều gì đó trong quá khứ à? Chị không … hối hận?”

“Có chứ …” – An dịu dàng nhìn Quân, đôi mắt mông lung xuyên qua Quân nhìn đến bản thân nhiều năm về trước –“Nhưng tôi đã trưởng thành. Và người trưởng thành biết giới hạn của mình”

“Người trưởng thành là như vậy sao?”

An nghe giọng Quân lẩm bẩm. Nó quay đầu giấu vội giọt nước mắt đang chực tràn qua khóe mi. Phải cười. An tự nhủ. Vì chỉ có khi ép bản thân cười nó mới đủ dũng cảm tiếp tục đối diện với sự thật....
< Trước1234Tiếp >
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Thằng bạn thân của con bạn tên Chi
» Cuộc hẹn ở Massena và những bông hồng Pháp
» Thấy gì trong gió
» Mùa nắng tắt
» Trạm dừng của những giấc mơ
123456»
Game đang HOT
[ ↑ ] Trên cùng
DMCA.com Protection Status