Snack's 1967
ChatTruyệnAndroid
Like Fanpage GiaiTriVL.Tk để cập nhật thông tin mới nhất về wap
> >

↓↓ Trạm dừng của những giấc mơ

Đăng bởi: Đức Hiếu [Ad]
Chuyên mục: Truyện Ngắn
Lượt xem:
1. Giấc mơ – An

Nửa đêm. Thành phố vẫn sáng bừng vẻ hào nhoáng đầy mệt mỏi. An lẩm nhẩm đếm các ánh đèn đang tắt, sau đó ngẩn người nhìn bầu trời mờ sáng màu trắng sữa. Ở nơi này, đèn điện khiến những đốm sáng từ các hành tinh chìm nghỉm trong tấm màn dày đặc khói bụi. May mắn rằng những ngôi sao ấy sẽ không buồn, vì người ta bảo chúng đã chết hàng triệu năm trước khi ánh sáng của mình băng qua ngân hà và đến được Trái Đất. Với An, những ngôi sao ấy vẫn sống trong những hành trình cô độc dai dẳng.

An tiện tay kiểm tra bản tin trên facebook. Có một người bạn cấp ba mới đăng một tấm ảnh cũ với lời bình luận đầy hoài niệm. An chạm nhẹ tay lên màn hình, khiến cho tấm ảnh phóng lớn. Nó kéo tay qua từng khuôn mặt học trò non nớt, rồi dừng ở góc ảnh có khuôn mặt mình tươi cười với tà áo dài trắng nằm ngay ngắn. An thẫn thờ trước bức ảnh trong vài giây trước khi nhấn vội nút ngắt nguồn, bước nhanh vào nhà tắm.

An nhìn chính mình trong gương. Nó biết bản thân thay đổi khá nhiều sao với thời phổ thông. Mái tóc ngắn hơn, đôi mắt sâu hơn, ánh nhìn cũng thoáng nét bình tĩnh đến lạnh lùng. An thử nhếch môi cười, trước khi bất lực nhận ra trong gương, nụ cười gượng gạo đó còn khó coi hơn là khóc.

Có rất nhiều thứ đáng sợ trong quá trình trưởng thành của An. Nó sợ cô đơn, sợ trách nhiệm, sợ phải thay đổi… Nhưng thứ khiến An sợ nhất là tiếc nuối vì không làm điều gì đó đáng ra có thể thay đổi cả cuộc đời. An từng đọc ở một cuốn sách, khi già đi, người ta thường nghĩ nhiều về những thứ họ chưa làm được, chứ không phải về những sai lầm trong cuộc đời. Tiếc nuối như con rắn nhỏ len lỏi ở góc khuất tâm hồn, chỉ chực chờ xuất hiện khi con người cô đơn nhất.

Mà con người, bản chất là cô đơn.

An đột ngột mở mắt.

Nó thấy mình ngơ ngác đứng giữa ngã ba đường. Bầu trời trải dài trên đầu An, lấm tấm màu vàng sắc bạc của nắng hè gay gắt. Những căn nhà thấp lấp ló sau hàng me cổ thụ lười biếng nằm cạnh nhau, nhàn nhã hưởng thụ mùi gió quyện vào mùi đất non sau cơn mưa rào đầu hạ.

Nơi này là thị trấn nhỏ nơi An sống trước khi xuống thành phố học Đại Học. Nhờ vậy, nó biết mình đang mơ. Một giấc mơ chân thực hơn bất cứ giấc mơ nào An từng có trong đời.

An mỉm cười quan sát chính mình ba năm trước – tóc dài buộc ngang lưng, đôi má bầu bĩnh và đôi mắt nheo lại đầy ý cười – đang lao xe đạp xuống dốc. Có lẽ cô bé lại trễ giờ học.

An nhớ chính mình lúc ấy luôn tìm cớ đi học muộn, để rồi bao giờ cũng phải năn nỉ bác bảo vệ mở cổng lúc chuông reo vào tiết. Nhưng nó chưa bao giờ có ý đi sớm hơn. Bởi chỉ đi giờ đó, nó mới có cơ hội gặp cậu ấy …

An xoay người đúng lúc bị xe đạp quẹt ngang cánh tay, ngã nhào.

Những giọt nước tràn khỏi mắt An khi nó nhìn khuôn mặt lo lắng đang cúi người đỡ mình. An không thấy gì khác. Nó cũng không nghe thấy bất kì âm thanh nào xung quanh. Nó cứ thế, nằm dài trên mặt đất, ngây người trước chủ chiếc xe đạp.

Là đôi mắt luôn ánh lên nét cười ngỗ nghịch, chiếc răng khểnh duyên dáng khi cười, là khuôn mặt từng rất quen thuộc …

Là Quân.

Cái tên ấy gào thét trong đầu An. Nó lớn dần theo từng giây hai người đối mặt. Đến cuối cùng, biến thành những giọt nước mặn chát đọng trong đuôi mắt. An muốn cười lớn vì hạnh phúc. Nó chưa từng gặp lại cậu ấy, dù chỉ trong mơ. An đã từng nghĩ cứ như vậy nó chỉ có thể gặp lại Quân vào giây phút lìa đi thế giới lúc về già.

“Chị có sao không?” – Quân cuống quýt nâng An dậy, có vẻ cậu ấy bị nước mắt của nó dọa sợ.

“Tớ … tôi chỉ bị trầy sơ … không sao đâu!” – An cố gắng mỉm cười trấn an cậu bạn, không biết xưng hô thế nào cho phải.

Quân nhăn mặt nhìn vết thương trên tay An, thấp giọng tự trách – “Đáng ra em nên nhìn đường kĩ hơn …”...
1234Tiếp >
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Thằng bạn thân của con bạn tên Chi
» Cuộc hẹn ở Massena và những bông hồng Pháp
» Thấy gì trong gió
» Mùa nắng tắt
» Trạm dừng của những giấc mơ
123456»
Game đang HOT
[ ↑ ] Trên cùng
DMCA.com Protection Status